Home » Story
Story: Cơn Mưa Phùn - Phần cuối
{Ji Nguyễn} Dẫu cuộc sống luôn có sự khắc nghiệt, dẫu cuộc sống còn biết bao bon chen nghi ngờ mà sao con người vẫn luôn phải có niềm tin vào cuộc sống, vì nó là phương thuốc hữu hiệu nhất cho những ai đã đôi lần đối mặt với thử thách và đau khổ, để họ có thêm nghị lực vượt qua chính mình. Không gian và thời gian không chờ đợi những kẻ thua cuộc, đau khổ sẽ giết chết đi sức mạnh của con người dù biết rằng có những nỗi đau đến muôn đời không bao giờ tắt hẳn, phải chăng người ta chỉ cất giấu nó vội vàng vào trong một “ khoảng lòng”, một miền kí ức vừa xa vừa gần, để rồi đôi lần vô tình nhớ lại càng thêm xót xa…
“ Cơn mưa phùn bay qua thành phố nhỏ, hàng cây dật dờ rụng hoa tàn úa, buồn chìm vào mắt em người con gái hát một mình, bài hát buồn như cuộc tình…” Âm thanh từ chiếc radio nhỏ tỏa ra nhẹ nhàng khiến không gian trở nên thêm lạnh lẽo, Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này u ám quá, những đám mây đen lang thang trôi lững lờ không bờ bến, cũng giống như lòng Lam lúc này dường như đã mất đi điểm tựa. Cô nhìn ra xa xăm, không mục đích không suy nghĩ, chỉ thấy buồn đến nao lòng, mùa thu ở đây không có lá vàng rơi, không có những cơn gió heo may thoang thoảng mà chỉ có những cơn mưa phùn nhẹ nhàng như phủ sương lên những nhánh hoa nguyệt quế trước mái hiên. Hôm nay trời mưa nên Lam ở nhà, mọi khi giờ này cô đang đọc sách ở trong thư viện, với Lam chỉ những cuốn sách mới làm lòng cô trở nên thoải mái và quên đi phần nào cuộc sống không mấy dễ chịu trong thực tại. Lam đã phải đối mặt với những đau khổ, mà khi nếm trải mới biết được địa ngục cũng chỉ đến thế đối với một cô gái hơn hai mươi tuổi.
Huy cũng thường hỏi Thục Linh về Lam nhưng Linh chỉ khuyên anh đừng nên suy nghĩ nhiều về Lam vì đó là một cô gái bướng bỉnh và khó hiểu, nghe thế Huy càng thêm tò mò, với anh càng thử thách thì càng thêm hấp dẫn. Một tuần trôi qua ở thành phố sương mù, anh cũng chẳng đi đâu được nhiều vì mấy ngày nay mưa nhiều quá. Giờ anh chỉ muốn gặp lại Lam cô bé “ khó hiểu” theo lời của Thục Linh nói, dù bướng bỉnh khó hiểu hơn nữa anh cũng vẫn muốn gặp. Huy tự nhủ. Có mấy lần anh đi bộ qua nhà Lam, nhưng lúc nào cánh cửa cũng đóng kín, chỉ có đèn sáng le lói ở căn phòng trên cùng, chắc Lam đang học bài, cô bé này có vẻ trầm lặng đến lạ thường, Huy nghĩ thầm. Huy liền với lấy điện thoại và gọi điện cho Thục Linh
- em dang ở đâu thế, về nhà anh nói chuyện được không? Huy hỏi.
- Em đang ờ nhà Mỹ Kỳ, có gì gấp không anh tối em về mình nói chuyện nhé. Linh từ chối anh trai.
- Thôi mà, anh có chuyện rất gấp chỉ có em mới giúp được thôi. Huy năn nỉ.
- Thôi anh nói luôn đi.
- Em rủ bạn em mình đi ăn nhé, ở nhà buồn lắm, anh đi một mình càng buồn.
- Rủ ai bây giờ? Ah có Mỹ Kì nè
- Rủ thêm cả Lam nữa cho vui. Huy thêm vào.
- Uhm, để em xem. Linh lưỡng lự.
- Thôi mình đến nhà đón Lam, chắc cô ấy không từ chối đâu. Em về nhà ngay nhé.
Nói rồi Huy cúp máy, Thục Linh chưa kịp trả lời đành làm theo lời anh họ. Mỹ Kì nghe nói anh họ Thục Linh galang, đẹp trai nên hào hứng hơn cả.
- thôi chờ tui thay đồ đẹp một chút rồi đi nhé .Mỹ Kì dặn dò.
- Uhm nhanh lên đi. Linh đáp.
Ngay lần đầu gặp Huy không chỉ riêng Mĩ Kỳ mà bất kì cô gái nào cũng có thể bị lôi cuốn bởi phong cách của Huy, anh lịch thiệp và rất mạnh mẽ khiến Mỹ Kỳ bị choáng ngợp bởi điều đó, và trong lòng cô biết mình đã thích Huy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cả ba cùng ghé qua nhà của Lam, ngôi nhà nằm im lìm, trống vắng khuất sau những nhánh thông già cũng giống như tâm trạng của chủ nhân nó hiện giờ. Nghe tiếng chuông Lam ra mở cửa, cô nở nụ cười hiếm hoi của mình khi nhìn thấy hai người bạn thân thiết ghé thăm.
- đến thăm Lam hả? Hihi vui quá, Lam cũng không biết làm gì cho hết buổi tối đây.Lam mừng rỡ.
- đấy nhé, không có gì làm đúng không? Đi chơi với tụi này đi, gần thôi à. Thục Linh nói.
- Lam ơi đi đi, có cả anh họ của Thục Linh nè. Mỹ Kì giới thiệu.
- Ơ..Lam..Lam ấp úng vì cô không quen đi chơi có người lạ mặt, những buổi tối ra ngoài của cô thường là một mình hoặc chỉ là đi chung với Thục Linh hay Mĩ Kỳ.
- Anh mời mấy em đi ăn kem cho vui thôi, ở nhà buồn lắm, em đi chung đi. Huy lên tiếng. Ngập ngừng một lúc lâu biết không thể từ chối nhiều lần Lam đồng ý:
- Vâng, mọi người chờ em một lát .
Nói rồi Lam vào nhà thay quần áo, hôm nay Lam mặc chiếc áo màu xanh nước biển càng làm tôn lên làn da trắng mịn, và thân hình mềm mại của cô. So với hai bạn Lam từ lâu đã không chau chuốt như Thục Linh hay Mĩ Kỳ, cô giản dị và thường bị “chìm” hơn so với các bạn, nhưng chính sự đơn giản ấy lại làm cô thêm nổi bật và không lẫn vào đâu được vì bản chất là Lam đã khá thu hút. Mái tóc dài của cô hôm nay được tô điểm thêm chiếc kẹp xinh xắn, trông Lam càng trở nên nữ tính hơn.
Bốn người cùng lên xe của Huy và dừng chân tại quán kem Phượng tím, Huy không biết rằng đây là quán kem mà trước kia Minh và Lam hay đến. Thục Linh biết thế nên nói ngay:
- thôi đến quán Hoàng Hôn đi anh, quán này hay đông lắm. Linh giải thích
- Anh thấy ở đây được mà. Huy đáp lại.
- Nhưng..Linh chưa kịp nói thì Lam đã lên tiếng.
- Không sao em thích quán này mà.
Mọi người cùng vào ngồi và gọi nước uống, Lam vẫn không thay đổi thói quen ngày xưa khi còn yêu Minh, cô thường uống nước ép táo còn Minh là trà sữa bạc hà, mỗi lần gọi xong cô luôn dành uống trước phần của Minh sau đó mới cho anh uống rồi cô cười như một đứa trẻ con, Minh lúc nào cũng yêu thương và nhường Lam, mọi thứ cô thích là mọi thứ anh thích, anh cũng yêu Lam vô cùng.
- cho hai kem phượng tím nhé. Thục Linh gọi fần của mình và cho cả Mỹ Kì.
- Cho em một nước ép táo. Lam nói.
- Một trà sữa bạc hà. Huy gọi cho mình.
Lam giật mình nhìn Huy vì cô không ngờ anh lại có sở thích giống như Minh ngày trước, lâu lắm rồi cô không nghe lại câu nói này từ Minh và bây giờ la Huy. Huy bất ngờ vì cái nhìn bất chợt của Lam nên hỏi cô:
- có gì không Lam ?
- À, không ạ, không có gì. Lam đáp.
Rồi từ câu nói ấy mà biết bao ký ức xưa lại ùa về ngay trước mặt Lam. Cô như thể đang nhìn thấy Minh cười với cô, nụ cười vẫn hiền lành và bao dung biết mấy, Lam nhớ có lần cô vu vơ giận anh, vậy mà anh đã chạy bộ đến nhà Lam trong cơn mưa chỉ để muốn nói câu xin lỗi, lúc đó Lam đã khóc vì thương anh và giận chính bản thân mình, anh chỉ nhìn Lam với ánh mắt tràn ngập yêu thương mà không bao giờ trách móc, với anh Lam cũng là tất cả. Rồi khi Lam thích chậu cây bonsai trong hội chợ triển lãm hoa tươi của thành phố Đà Lạt, anh đã cố gắng đi làm ngoài giờ để dành dụm mua cho Lam cái cây ấy, anh luôn muốn làm Lam vui và hạnh phúc khi bên anh, anh đã cố gắng rất nhiều vì anh biết bên Lam còn rất nhiều người hoàn hảo hơn anh. Anh Minh ơi, anh đâu biết rằng, Lam đâu cần những thứ xa xỉ ấy hay bất kì những vật chất nào khác, với cô tình yêu của anh mới là thứ quí giá nhất, Lam yêu anh vì chính con người của anh, yêu tất cả những thứ thuộc về anh và trong Lam không tồn tại bất kì sự so sánh nào. Nghĩ đến đây nước mắt cô cứ trực trào ra, nhưng Lam cố nén lòng để không làm mất cuộc vui của mọi người.
- Em sao thế, có chuyện gì à? Huy lên tiếng.
- Dạ không, em không sao mà! Lam đáp.
- Em sắp làm đề tài tốt nghiệp đúng không? Huy hỏi.
- Vâng, chắc có lẽ vài tháng nữa em sẽ bảo vệ khóa luận và ra trường. Lam thêm vào.
- Em ở đây có một mình thôi àh?
- Vâng, gia đình em bên Canada.
- Em có định sang đó định cư hẳn không?
- Chuyện đó em cũng chưa tính đến, thật tình em không muốn rời xa mảnh đất này. Lam giải thích.
- Ừ, ở đây đẹp, dễ chịu thật, anh mới có mấy ngày mà cũng không muốn rời xa huống chi là em, hihi. Huy tiếp lời.
Lam im lặng, cô chợt nhận thấy Huy khác hẳn người yêu cô ngày trước, anh không giản di nhưng cũng không cầu kì, anh thẳng thắn và có chút gì đó thành thật. Bỗng nhiên Lam thấy nhớ Minh da diết, cô khao khát tiếng nói ân cần, một bàn tay ấm áp.
Giá như Huy là Minh thì chắc cô sẽ hạnh phúc biết bao, cô sẽ quên đi những tháng ngày buồn phiền não nề trước đây và hòa nhập vào cuộc sống hiện tại, ôi giá như điều kì diệu ấy xảy ra…
- sao em không hay đi chơi cùng bạn bè cho đỡ buồn, anh nghe Linh nói em hay ở nhà một mình, đi chơi cũng một mình như thế buồn lắm, em nên có môn giải trí gì đó sẽ đỡ căng thẳng hơn. Huy nói với Lam .
- Dạ, em biết thế, em cũng hay chạy bộ buổi sáng nhưng dạo này trời hay mưa nên cũng không tiện. Lam đáp.
- Vậy à, anh cũng hay chạy bộ buổi sáng, cho anh chạy cùng em được không, anh cũng không rành ở đây lắm.
- Ừhm…cũng được. Khi nào hết mưa em sẽ chạy lại mà.
- Uhm nếu mai không mưa anh sẽ qua chờ em nhé. Vậy đi. Không đợi Lam trả lời Huy đã quyết định.
Ngồi thêm một lát rồi mọi người cùng đi về, đưa Lam về đến nhà, Huy lái xe mà lòng chỉ nghĩ về Lam cô bé ấy có gì đó thật khác biệt, trên gương mặt xinh đẹp ấy lại ẩn chứa một nỗi lòng vô hạn mà không thể chia sẻ với ai được sao, Huy mải miết với những suy nghĩ về Lam và không quên cầu nguyện ngày mai sẽ là ngày nắng đẹp để anh có thể cùng Lam chạy bộ.
Bầu trời hôm nay như ưu ái rất nhiều với nguyện vọng của Huy, những tia nắng đầu tiên của một ngày đã xóa tan đi không khí u ám của ngày trước đó, hai ven đường những đóa hoa dã quì nở rộ tươi tắn chào đón một ngày mới rộn ràng sức sống. Huy dậy từ rất sớm, dù không có gì để chuẩn bị nhưng chẳng hiểu sao anh không thể ngủ thêm được nữa khi cứ nghĩ đến gương mặt của Lam người đang làm anh xao xuyến cõi lòng. Mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, anh nhanh chóng mang đôi giày Adidas của mình để đến chờ Lam, hôm nay trông Huy thật khỏe khoắn và trẻ trung. Từng đường nét trên cơ thể và khuôn mặt anh đã toát lên một tư chất và phong thái đĩnh đạc nhưng tràn đầy quyến rũ. Không có vẻ thư sinh của một công tử, cũng không thừa chất phong lưu như một lãng tử, Huy đầy đủ yếu tố để một cô gái phải xiêu lòng.
Hít thở không khí trong lành ở một thành phố nhỏ, anh thấy sao mà khoan khoái đến lạ thường, khác hẳn sự náo nhiệt và ồn ã nơi phố thị xa hoa của một Sài Gòn tráng lệ. Thoáng một lát anh đã có mặt trước cổng nhà Lam từ lúc nào, chưa thấy Lam mở cửa, căn nhà vẫn im lặng, chưa có dấu hiệu cho việc chào buổi sáng của một ngày mới, “ hay là Lam quên mất rồi” anh suy nghĩ mà lòng nôn nao khó tả, anh đã chờ đến ngày hôm nay lâu rồi, anh không muốn bị thất vọng cho lần hẹn riêng tư đầu tiên của mình với Lam.
- Thôi cứ chờ ở đây đã, có thể cô bé còn ngủ, mình đến sớm quá chăng? Nhưng cũng gần 6h rồi mà. Huy tự nhủ.
Chờ cũng khá lâu mà chưa thấy Lam đi ra, Huy nghĩ chắc Lam xem đây là chuyện nhỏ nên cũng quên mất rồi, có lẽ chỉ một mình anh nhớ cho cuộc hẹn vu vơ này thôi. Huy thở dài toan chạy về nhà, bỗng sau lưng anh vang lên giọng nói ấm áp của Lam:
- Em xin loi đã để anh chờ lâu, thôi mình đi nhé.
Huy ngỡ ngàng nhìn Lam trong lòng anh hân hoan một niềm vui khó tả, không hiểu sao gặp được Lam anh vui lắm, còn hạnh phúc hơn khi anh ký được một hợp đồng lớn với đối tác. Công việc bận rộn hằng ngày của anh đôi lúc làm lu mờ đi những niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống, và chỉ khi lên đây anh càng cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc hơn.
- Anh chờ em lâu chưa? Lam vừa chạy vừa ngoảnh mặt sang hỏi Huy.
- Uhm, không cũng bình thường thôi, không sao đâu em, muộn vẫn còn hơn không. Huy vui vẻ trả lời.
Lam nhìn anh khẽ cười, nụ cười của cô càng làm tỏa sáng hơn khuôn mặt rạng ngời ấy. Lam ngây thơ và thật trong sáng, giá như anh có thể ở đây thật lâu để được nhìn ngắm mãi nét đẹp trên khuôn mặt ấy của cô.
- anh định ở đây khoảng bao lâu nữa? Lam lên tiếng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Huy.
- À, chắc anh cũng chỉ ở lại thêm 1 tuần nữa rồi bay vào Sài Gòn, công việc trong đó cũng còn nhiều, với lại anh cũng hay đi công tác sẽ thường xuyên ghé qua đây mà. Huy trả lời.
- Vâng.
Rồi hai người cùng bước đi trên con dốc dài, lần này Huy có cơ hội được nhìn ngắm rõ khuôn mặt của Lam hơn, cứ nghĩ tới cảnh phải rời xa mảnh đất này quay trở về thành phố với cuộc sống hàng ngày bộn bề biết bao công việc là anh lại cảm thấy buồn. Bất chợt anh hỏi Lam:
- anh thấy lam có vẻ trầm tính quá nhì, không hay ra ngoài nhiều thì phải.
- Vâng. Lam chỉ trả lời anh như thế mà không nói thêm gì. Có lẽ trong Lam, với Huy cô còn một khoảng cách quá dài tưởng chừng như khó có thể thu ngắn được.
Huy cảm thấy không gian giữa hai người dường như không dễ chịu cho lắm, nên thẳng thắn hỏi Lam:
- Anh có làm phiền em không Lam? Em cứ thẳng thắn đừng ngại.
- Sao a lại hỏi thế, nếu em thực sự cảm thấy bị làm phiền anh đừng lo rằng em sẽ không lên tiếng, bởi vốn dĩ em đã rất thẳng thắn rồi. Lam nhìn anh nở một nụ cười nhỏ nhẹ, nụ cười ấy đối với Huy đáng giá lắm, vì nó làm anh vơi đi những lo lắng vẩn vơ trong đầu. Rồi anh đề nghị:
- Vậy thỉnh thoảng em cho phép anh ghé thăm em nhé, được không Lam.
- Ừhm.,….dạ vâng. Lam ấp úng trả lời một cách không dứt khoát, cô không nỡ từ chối vì nhìn khuôn mặt Huy lúc ấy như một đứa trẻ đang chờ được ai đó phát quà.
Lam nghĩ Huy cũng sẽ như một người bạn một người anh trai của mình, thêm vào đó Huy cũng chỉ ở lại đây thêm vài ngày nữa, thì với tư cách một người bạn anh không có quyền được đến thăm cô sao, chính vì thế Lam đồng ý. Hai người chia tay nhau, Lam tiễn anh một đoạn rồi cô vào nhà, bắt đầu công việc của một buổi sáng là chăm sóc cho những chậu cây trong vườn. Huy trở về nhà, trong lòng hân hoan một niềm vui khó tả, thế là anh đã chính thức có thể gặp Lam thường xuyên hơn. Và quan trọng hơn, có thể đây cũng là một cơ hội Lam dành cho anh chăng?
Những ngày hôm sau trời lại mưa phùn, bầu trời phủ kín mây đen, những cánh chim lạc bầy đang gấp gáp tìm về tổ, Lam nhìn ra ngoài cửa sổ trong đầu trống rỗng chỉ thấy lòng dâng lên một nỗi buồn khôn xiết, căn phòng tuy đã được cô trang hoàng với nhiều gam màu nóng vậy mà sao sự cô đơn lạnh lẽo cứ xâm chiếm lấy toàn cơ thể Lam, như đang ngấm dần vào trong cả da thịt cô lúc này. Cô khao khát một cảm giác ấm áp che chở từ vòng tay nào đó, cô ao ước được chia sẻ chuyện trò với một ai đó dù chỉ là những chuyện nhỏ nhất, giá mà …ôi giá mà giờ này có Minh bên cạnh chắc cô sẽ cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Chẳng lẽ cuộc sống của Lam cứ mãi bị trói chặt trong một dĩ vãng đau buồn ấy, đôi lúc Lam đã muốn vùng dậy để thoát khỏi vòng vây khắc nghiệt đó, nhưng cô không thể. Có lẽ hình ảnh của Minh đã hằn sâu trong tâm trí cô và giờ đây khó ai có thể thay thế được.
Những giọt mưa tí tách rơi dội vào tấm kính cửa sổ làm cảnh vật trước mặt Lam giờ trở nên nhạt nhòa hơn, gió thổi mạnh khiến những chậu hoa trong sân càng trở nên yếu ớt đến xiêu vẹo. Chợt Lam thấy hình như có bóng người đang đứng ở con đường mòn phía trước nhà, ai lại đứng đó trong trời mưa lạnh lẽo thế này, Lam tự hỏi. Rồi cô mở cửa sổ, cô giật mình vì đó là Huy. Anh đứng đó ánh mắt hướng về phía cửa sổ nơi Lam đang ngồi, “ sao anh lại đến vào giờ này và sao không gọi cửa chứ?” Lam thắc mắc.
- Mình phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ để anh ấy đứng dưới mưa như thế mãi sao…
Lam chần chừ một hồi lâu rồi cầm theo cây dù xuống chỗ Huy đang đứng, ngoại trừ Minh thì hình như không có ai đứng chờ cô dưới mưa như thế này cả. Lam mở cửa tiến lại gần Huy hơn:
- Trời mưa sao anh lại đứng đây?
- Anh muốn gặp em. Không ngại ngần Huy đáp.
- Anh…Lam không biết phải nói thế nào. Thì Huy tiếp:
- Nếu em không muốn gặp, anh đứng thế này cũng được, chỉ cần thấy em là anh vui rồi. Huy khẽ cười một cách trìu mến, nụ cười ấy của anh bỗng làm Lam cảm thấy ấm áp hơn trong không gian rét mướt này.
- Thôi anh vào nhà đi. Lam lên tiếng mời Huy vào nhà.
- cảm ơn em nhiều lắm,. Huy nói. Anh lấy tay cầm cây dù của Lam che cho cô khỏi ướt rồi hai người cùng bước vào nhà.
Lam lấy khăn cho Huy lau mặt rồi pha một ly trà Hoa cúc cho anh đỡ lạnh.
- Anh uống đi không cảm lạnh đấy.
- Cảm ơn em. Huy cầm ly trà nóng trên tay, anh chưa uống mà đã thấy trong lòng ấm hơn hẳn.
- Thật ra anh đến gặp em chắc phải có chuyện gì chứ đúng không? Lam hỏi anh.
- Không có chuyện gì, anh đến thăm em không được sao Lam? Huy đáp lại ánh mắt anh nhìn Lam không rời.
- Anh chỉ cần gọi điện thôi, em vẫn khỏe mà. Trời mưa thế này đi lại không tiện. Lam nói với Huy.
- Có gì đâu, bão anh cũng sẽ tới gặp em chứ nói chi chỉ là mưa phùn thôi mà. Rồi Huy nở một nụ cười thật tươi, Lam cũng khẽ cười theo anh.
- Mấy ngày nay mưa nhiều nên khó gặp được em nếu anh không đến bây giờ thì sẽ không còn nhiều cơ hội nữa. Huy giải thích.
- Sao lại vậy hả anh? Lam tỏ ra thắc mắc với câu nói ấy của Huy.
- Anh sắp phải về lại Sài Gòn , chắc hai ngày nữa là anh phải xa nơi này rồi. Huy đáp giọng không mấy vui vẻ.
- VÂng, Lam chỉ từ tốn đáp lại. Cô cũng không hỏi gì thêm.
- Nhưng chỉ là “ tạm” xa thôi, anh nhất định sẽ trở lại trong thời gian ngắn nhất mà. Huy khẳng định một cách chắc chắn.
Lam im lặng vì với cô việc ở hay đi của Huy cũng không làm thay đổi gì cuộc sống hàng ngày của cô. Lam cũng chỉ coi Huy như một người bạn mới quen, cách cô nói chuyện với anh thể hiện rõ một sự xã giao trong khuôn phép.
- Khi nào rảnh em vào Sài Gòn chơi, Thục Linh hay vào trong đó lắm mà, anh sẽ dẫn em và Linh đi thưởng ngoạn vài nơi, chắc chắn em sẽ vui hơn. Huy nói.
- Vâng, nhưng em còn nhiều việc khác nữa, cũng chưa có dịp nào cả. Lam trả lời.
- Em vào đó anh cũng sẽ rất vui…
Lời nói này của Huy khiến Lam ngượng ngùng, cô biết Huy có tình cảm với mình nhưng cô đang cố gắng chuyển nó sang một khuynh hướng khác chính vì thế cô như lờ đi mọi nỗ lực tìm kiếm cơ hội của anh. Thực sự đối với Lam, Huy là một người dễ mến nhưng cô nghĩ anh hay bất kì người nào khác cũng không thể làm cho cô quên đi được hình ảnh của Minh trong ký ức trước kia. Ngồi nói chuyện thêm một lúc, Huy chủ động ra về để tránh làm phiền không gian riêng của Lam, anh chỉ muốn từ từ hòa nhập và hiểu dần cuộc sống của cô.
Mấy ngày nay Lam phải lên trường bổ sung tài liệu cho bài tiểu luận tốt nghiệp sắp tới, công việc khiến cô phần nào nguôi ngoai hơn nỗi buồn trong mùa thu tại nơi thành phố nhỏ này. Hai ngày trôi qua, cô cũng không nhớ đến Huy, chắc có lẽ anh đã về Sài Gòn. Lam đi bộ về nhà qua những con phố nhỏ, bầu trời hôm nay ngập nắng, ánh nắng làm hồng lên đôi má cô gái trẻ xinh tươi, Lam không biết rằng Huy đã đợi cô rất lâu dưới gốc thông già trước cửa. Lam bất ngờ khi thấy anh đã đứng đó từ lúc nào.
- Anh chờ em sao? Lam nhìn vào mắt Huy hỏi anh.
- Uhm anh chờ em. Trưa nay anh đi rồi nên muốn qua gặp em một lát, em không bận gì chứ? Huy hỏi.
- Em không bận gì cả, Lam vui vẻ trả lời.
Cô mời Huy ngồi và vào trong nhà lấy nước cho anh, Huy đi lại nhìn ngắm căn phòng, bất chợt anh nhìn thấy hình ảnh của Lam cùng với một người con trai trong tấm hình được đặt trên tủ kính, lúc đó Lam cười thật tươi khác xa Lam của hiện tại anh đang thấy. Huy đang suy nghĩ thì Lam đi ra, anh vội vàng ngồi xuống ghế và nhận lấy ly nước từ tay Lam.
- Mấy hôm nay anh có đi đâu không? Lam hỏi.
- À, anh có đi mấy chỗ nhưng là công việc không phải đi chơi. Huy đáp.
- Sao anh nói lên đây nghỉ ngơi mà lại làm việc như thế à, anh chăm chỉ thật đấy. Lam vừa cười vừa nói.
- Anh cũng muốn thế lắm nhưng thời gian không cho phép em à! Huy trả lời mà trong lòng anh như lửa đốt, anh đang rất muốn biết người con trai trong tấm hình ấy với Lam là ai, chẳng lẽ Lam đã có người yêu, chẳng lẽ anh không còn cơ hội nào nữa sao ..? Bao câu hỏi cứ dồn dập kéo đến mà chưa có lời giải đáp khiến Huy không cảm thấy thoải mái để ngồi bên Lam nói chuyện như trước.
- Anh vào thành phố rồi chắc bận việc lắm nhỉ? Lam muốn hỏi để không gian vơi bớt yên lặng vì nãy giờ Huy chả nói gì mấy cả.
- Ừ, trong đó anh cũng bận lắm. Huy nhẹ nhàng đáp lại.
Hai người trò chuyện một lúc rồi Huy tạm biệt Lam để ra về. Trong lòng anh không sao nguôi được về hình ảnh ấy của Lam, anh lái xe thẳng về nhà và vào phòng Thục Linh.
- Em nói cho anh biết đi, Lam đã có người yêu rồi à? Huy nôn nóng đặt câu hỏi.
- Ơ, ..sao tự nhiên lại hỏi em chuyện này, anh đến hỏi Lam ấy. Linh vừa cười vừa trả lời như muốn trêu tức anh trai, cô không biết rằng vấn đề này đối với Huy quan trọng thế nào.
- Anh hỏi thật, em trả lời thật, anh không muốn đùa vào lúc này đâu. Huy nghiêm giọng hơn trước khiến Linh quay lại nhìn anh.
- ừ, Lam cũng đã từng có người yêu. Linh trả lời.
- đã từng là sao? Anh không hiểu. Huy tỏ ra khó hiểu với câu trả lời úp mở của Linh.
- Người yêu của Lam là Minh nhưng Minh đã qua đời cách đây 2 năm vì một tai nạn, hiện giờ Lam vẫn sống với tình yêu đó. Em nghĩ khó có ai có thể thay thế được Minh trong lòng của Lam. Linh giải thích.
Quá bất ngờ với câu trả lời của Linh, Huy im lặng một lúc lâu, Linh nói tiếp:
- đó là lý do tại sao em khuyên anh không nên tốn quá nhiều thời gian để chinh phục Lam, vì điều đó chỉ khiến cả hai thêm đau khổ.
- Anh không tin, chẳng lẽ Lam sẽ sống cả đời trong cái bóng hình ấy sao.
- Có thể, điều đó em không dám chắc, vì Lam yêu Minh vô cùng, anh không thể biết hết được tình yêu đó như thế nào đâu.
- Anh sẽ làm Lam thay đổi,anh tin điều đó. Nói rồi Minh nhanh chóng ra khỏi phòng.
-
Cả buổi chiều hôm đó anh quên mất ý định trở về thành phố, Huy đi dạo dọc theo vài con phố nơi những đôi trai gái đang trò chuyện trên những hàng ghế đá ven sông Hồ Xuân Hương, anh đứng đó mặc cho cái nắng vàng vọt của buổi chiều tà chiếu thẳng vào mặt khi hoàng hôn dần dần khuất bóng. Anh càng thấy nhớ Lam nhiều hơn khi nghe xong những lời Thục Linh kể, trên đời còn những người chung tình như Lam quả là đáng khâm phục, tình yêu của họ khác xa với những tình cảm chớp nhoáng thời hiện đại, thứ tình cảm thiêng liêng ấy anh cứ ngỡ chỉ xảy ra trong tiểu thuyết lãng mạn mà thôi. Anh càng cảm thấy thương Lam, cô đã phải chịu sự mất mát quá lớn, và trong từng ấy thời gian cô đã sống trong sự cô đơn và đau khổ. Nghĩ đến đây anh càng muốn làm gì đó để bù đắp cho Lam thật nhiều, và anh biết anh yêu Lam mất rồi…!
Mãi đến tận tối anh mới về nhà, ăn cơm xong Huy định vào phòng đọc sách cho khuây khỏa nhưng anh không thể nào tập trung được vì hình ảnh của Lam cứ mãi trong tâm trí của anh. Dù cũng đã muộn nhưng anh quyết định đến gặp Lam, anh cảm giác nếu chờ đến ngày mai chắc anh không thể chịu nổi.
Lúc này, Lam đang ở trong nhà, cô đang học thêm tiếng anh để chuẩn bị cho buổi thuyết trình sắp tới. Nghe tiếng chuông cửa, cô đứng dậy bước ra ngoài hiên:
- ai đấy ạ?
- Là anh, anh là Huy đây. Huy khẽ trả lời. Lam giật mình vì tưởng Huy đã về từ chiều và sao lại đến muộn thế này.
- Anh chưa về thành phố sao? Vừa nói Lam vừa tiến ra cửa.
- Ừ, anh chưa về anh muốn gặp em một lát được không? Huy nói.
- Nhưng cũng muộn rồi có gì để ngày mai nói được không anh? Lam ngại ngùng trả lời.
- Anh muốn gặp em ngay bây giờ, chỉ một lát thôi được không em? Giọng Huy ngày càng gấp gáp hơn. Ngập ngừng một lát Lam đành chấp nhận lời thỉnh cầu của anh.
- Vâng, nhưng chỉ một lát thôi nha a!
- Uhm, một lát thôi, cảm ơn em. Huy mỉm cười.
Thực sự trước khi gặp Lam, Huy có vô vàn điều muốn nói với cô, đến khi gặp được Lam, nhìn vào khuôn mặt cô, ánh mắt cô anh lại không biết bắt đầu từ đâu nữa. Nhưng vì là một người đàn ông mạnh mẽ, Huy không ngại ngần nói ra những gì anh suy nghĩ, những gì anh cảm nhận từ tận sâu trong đáy lòng mình.
- Anh rất mến em Lam à! Anh nghĩ là em biết điều đó. Huy chậm rãi bày tỏ tình cảm của mình với Lam.
Lam im lặng trước lời nói của anh, Lam cũng không suy nghĩ được gì lúc này, cô chỉ nhìn ra khoảng không trước mặt.
- Hãy cho anh cơ hội, anh…Chưa đợi Huy nói dứt câu, Lam lập tức trả lời.
- Thôi anh đừng nói nữa, chỉ biết rằng em không thể …em không thể anh hiểu không? Lam như muốn hét toáng lên để bày tỏ tất cả những gì cô che dấu trong lòng.
- Anh nghĩ thứ tình cảm anh dành cho em trong những ngày qua là tình yêu đó sao, mà cho dù là thứ tình cảm gì đi chăng nữa em cũng không thể yêu anh, anh biết không?
- Anh biết, cho dù anh chưa thể hiểu hết con người em, những gì em đang phải chịu đựng, nhưng bản thân anh thì anh hiểu rất rõ, anh yêu em và anh muốn em hạnh phúc, đó là tất cả những gì anh muốn nói với em.Lam à!
Lam dường như không thể chịu đựng được những câu nói ấy, cô không muốn bất kì ai xen giữa tình yêu của cô và Minh, cô đã tự nhủ rằng có lẽ mãi mãi cô sẽ sống với tình yêu đó, một tình yêu vĩnh cửu và duy nhất. Lam quay người muốn bỏ chạy khỏi thực tế trước mắt, Huy ngay lập tức níu chặt bàn tay nhỏ bé ấy, trong giây lát anh ôm chặt Lam vào người như thể anh muốn ôm trọn cả nỗi đau ấy của Lam để anh hiểu cô và yêu cô nhiều hơn.
- anh buông em ra, anh đang làm gì vậy chứ? Lam hét lên.
- Lam hãy nghe anh nói, dù chỉ một lần thôi…Huy nói giọng cứng rắn nhưng tràn ngập yêu thương.
- Bốp…
Cái tát trời giáng của Lam khiến Huy không thể không buông cô ra, vì anh sợ làm Lam quá xúc động, điều đó sẽ khiến Lam bị tổn thương ghê gớm.
- Anh xin lỗi, anh đã sai rồi. Huy khe khẽ như nói trong cổ họng. Anh nhìn Lam rồi quay lưng bước đi, lòng anh bây giờ như một mớ bòng bong, anh không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này, chắc có lẽ chỉ cón cách ra đi để không làm Lam thấy khó chịu vì anh, hành động vừa rồi của Huy khiến anh nghĩ mình như một kẻ vô lại, anh hối hận vì đã không kiềm chế lòng mình để rồi làm Lam đau khổ hơn nhưng anh không thể dối gạt chính anh và hơn nữa là không muốn Lam cứ mãi giày vò trong nỗi đớn đau ấy.
Lam đứng đấy im lặng cho đến khi Huy khuất bóng thực sự, tâm trí cô rối bời, những nỗi đau vô hình như đang giày xéo tâm can Lam, cổ họng khô đặc, Lam như thấy mình không còn chút sức lực nào nữa, cô quỵ xuống ngay trước hiên. Sao cuộc sống cứ bắt cô phải đối mặt với những điều đó, cô không ghét Huy thậm chí trong Lam Huy là một người đàn ông thực sự, nhưng Lam không còn đủ nghị lực để yêu thêm lần nữa, tất cả những gì trong quá khứ đã là quá đủ, và giờ đây Lam cảm thấy sợ…
Đêm ấy Huy không ngủ, anh ngồi một mình trong mảnh vườn nhỏ phía sau nhà Thục Linh, anh nghĩ về Lam, hành động của cô không là một cú sốc với anh, yêu Lam anh có thể chịu đựng tất cả, anh nghĩ mình không thể từ bỏ hy vọng yêu Lam và càng không thể để cô một mình trong lúc này, anh chỉ sợ tình yêu của anh không thể xóa mờ đi vết thương lòng mà Lam đang chịu đựng, cũng không thể làm nguôi ngoai đi bóng hình người yêu cũ trong cô. Nhưng anh sẽ làm tất cả…làm tất cả những gì có thể cho Lam. Sáng hôm sau Huy về Sài Gòn sớm, anh muốn giải quyết xong một số công việc quan trọng sau đó sẽ dành thời gian trở lại đây nhiều hơn. Tiễn anh ra cửa, Thục Linh hỏi:
- Anh về lâu không? Chắc lâu lắm mới lên lại đây đúng không?
- Không anh sẽ lên đây trong thời gian sớm nhất, giờ anh đang phải giải quyết một số công việc đã. Huy mỉm cười trả lời cô em gái.
- Vâng, anh đi cẩn thận nhé, dù thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe nha, anh ghé thăm hai bác cho em gởi lời hỏi thăm luôn nha anh. Thục Linh giọng buồn buồn.
Công việc của Huy trong Sài Gòn khá tất bật, đối tác của anh có ý định muốn thay đổi một số điều khoản trong hợp đồng mới khiến anh mất khá nhiều thời gian nghiên cứu và thương lượng. Bên cạnh đó anh còn phải sang bên nước đối tác để thăm dò thị trường trong một thời gian dài, mải mê với công việc tưởng chừng như anh quên mất ý định trở về Đà Lạt với mong muốn gặp được Lam, thế nhưng mỗi khi hoàn thành xong công việc của một ngày anh người đầu tiên anh nghĩ đến là cô, không biết giờ này Lam đang làm gì nhỉ, cô còn giận anh nhiều không? Ngay lúc này huy chỉ muốn rời bỏ tất cả để đến bên Lam, anh nhớ Lam biết chừng nào…
Bỗng có tiếng gõ cửa, Huy tưởng là mẹ anh đến thăm con trai vì cuối tuần bà thường đến thăm anh, tuy chỉ là con trai duy nhất nhưng Huy muốn tự lập từ rất lâu, anh làm việc hết sức và cũng đã tự mua được một căn nhà riêng cho mình vì vốn dĩ Huy thích sự thoải mái và tự chủ trong cuộc sống của anh. Tiếng gõ cửa khiến anh hơi giật mình, thì ra đó là Thụy Vi, một người mê anh như điếu đổ, nhưng Huy dường như không có chút tình cảm gì với cô gái này, trong anh Thụy Vi chỉ là một nỗi phiền toái khiến anh mệt mỏi. Thấy Vi, Huy hỏi lạnh lung:
- Cô đến đây có chuyện gì vậy?
- Em nhớ anh nên đến tìm, không được sao? Thụy Vi lả lơi đáp lại.
- Tôi đang mệt, lần sau nếu không có chuyện gì thì đừng đến tìm tôi, mà thật ra tôi với cô cũng chẳng có chuyện gì để nói cả. Huy tỏ vẻ khó chịu.
- Ít ra thì cũng mời người ta vào nhà chứ, như thế là người đàn ông bất lịch sự đó anh hiểu không? Vi đáp lại với đôi mắt nhìn Huy chằm chằm. Không nói gì Huy để cửa cho Vi tự bước vào. Thực ra Vi là đồng nghiệp của Huy trước đây ở công ty cũ, Thụy Vi là cô gái trẻ xinh xắn, nhanh nhạy trong công việc và gia đình cũng thuộc loại khá giả, nhưng trong chuyện tình cảm Vi không mấy minh bạch, đối với cô đàn ông chỉ là những kẻ khoác lác trong công việc và hiếu thắng khi trên giường. Chỉ đến khi gặp Huy cô mới thực sự bị lôi cuốn bởi sự mạnh mẽ của anh trong mọi khía cạnh, vẻ hờ hững của Huy khiến Vi bị chinh phục, và cô biết được mình đã yêu Huy ngay từ lần gặp đầu tiên.
- Anh mới ở Singapore về đúng không, còn sắp cho ra đời công ty riêng nữa chứ, cho em góp vốn chung được không? Vi hỏi Huy.
- Xin lỗi vì cổ đông sáng lập đã đủ rồi, công ty tôi chỉ là công ty THNN nên không phát hành cổ phiếu được, cô vui lòng mua của công ty khác, hiện giờ thiếu gì chứ.
- Em không thích, em chỉ thích công ty anh thôi.
- Xin lỗi. Huy lạnh lung trả lời vẻ mặt không mấy quan tâm.
- Anh được lắm. Vừa nói Vi vừa nở nụ cười không mấy thân thiện .
Huy đi lại chiếc tủ đựng rượu, tự rót cho mình một ly, anh muốn quên đi sự có mặt của Vi. Từ nãy đến giờ Vi như không thể chịu đựng được sự hờ hững đến vô tâm ấy của người cô yêu, cô chạy lại giựt lấy ly rượu rồi tu ừng ực trong cổ họng. Huy hơi bất ngờ vì hành động ấy của Vi anh hỏi ngay:
- Em làm sao vậy Vi?
- Chả sao cả, chẳng lẽ tôi đối với anh như thế chưa đủ sao, chả lẽ tôi xấu xa đến mức anh không hề có chút tình cảm nào dành cho tôi sao, trái tim anh bằng gỗ đá sao Huy? Vi vừa nức nở vừa nói to hơn.
- Anh xin lỗi vì anh không thể yêu em, có lẽ người đàn ông khác sẽ hợp với em hơn, đừng thế nữa. Huy nhỏ nhẹ mà dứt khoát.
- Anh im đi, tôi cóc cần thằng đàn ông nào khác cả…anh Huy, em chỉ cần anh thôi anh biết điều đó mà. Nói rồi Vi lao đến bên Huy, cô hôn lên khắp khuôn mặt anh, Huy vội vàng đẩy cô ra khỏi và nói:
- Cô càng làm thế thì tôi không những không thích cô mà còn không muốn nhìn thấy cô nữa, cô về đi. Huy gắt lên.
- Được anh hãy chờ đấy, nếu tôi không có anh thì sẽ không ai có anh cả. Nói rồi Vi quay lưng bước đi.
Huy cảm thấy thực sự mệt mỏi, cuộc sống của anh sao quá nhiều áp lực. Giờ đây anh phải làm sao?
Hai tháng trôi qua kể từ khi anh rời xa thành phố nhỏ Đà Lạt, Lam vẫn thế, cô vừa hoàn thành xong bài luận tốt nghiệp của mình, kết quả cũng khá tốt. Giờ Lam có nhiều thời gian rảnh hơn, cô thường ghé thăm mộ Minh, và sang nhà anh phụ giúp bác gái việc nhà. Tâm trạng Lam có vẻ khá hơn, giờ đây khuôn mặt cô có vẻ tươi tắn hơn, những nụ cười không còn hiếm hoi như trước. Đang đi dạo trong sân để tận hưởng bầu không gian trong vắt của khí trời êm dịu, Lam bỗng nhận ra Huy đang đứng nhìn cô qua khung cửa gỗ trên tay là một bó hoa hồng trắng tinh khiết. Không hiểu sao lúc đó trong lòng Lam có một niềm vui nho nhỏ nào đó vừa thoảng qua, nhưng vì ngại ngần cô chưa dám ra mở cửa, cô ngại nhìn thấy ánh mắt Huy, sự trìu mến của Huy, vì trước đây cô đã đối xử dường như không phải với anh, thấy Lam đứng im, Huy lên tiếng:
- Em định cho anh đứng ngoài mãi sao?
Lam chỉ mỉm cười rồi đi từng bước khẽ khàng ra mở cửa.
- anh lên khi nào vậy? Lam hỏi.
- Anh vừa mới lên sáng nay thôi! Huy dịu dàng nhìn người anh yêu.
- Anh …anh vào nhà chơi! Lam nói nhỏ.
- Cám ơn em. Huy đáp.
Mọi chuyện của những ngày trước đây hình như được hai người cho qua đi nhẹ nhàng hơn. Lam tuy vẫn rất giữ khoảng cách, song, ít nhiều cái nhìn của cô với Huy vẫn khá thân thiện.
- Em đã hoàn thành bài tốt nghiệp rồi đúng không Lam? Huy nhìn Lam và hỏi.
- Vâng, em tốt nghiệp rồi, chỉ còn chờ lấy bằng tốt nghiệp thôi anh à. Lam từ tốn trả lời câu hỏi của Huy.
- Hè này em không định đi đâu sao?
- Em cũng chưa biết nữa.
- Hay em rủ Thục Linh và Mỹ Kì thử xem, hai cô bé đó cũng thích đi đây đó lắm. Huy nhiệt tình giới thiệu.
- À vâng, chắc đi em cũng chỉ đi với Linh và Kì thôi. Lam gật đầu khẽ nói.
- Hôm nay anh muốn mời em đi ăn trưa được không Lam? Huy nhìn vào đôi mắt biếc long lanh của Lam và hỏi ý kiến cô.
- Hay anh rủ Thục Linh, Mĩ kỳ đi ăn nhé, em còn mấy việc phải làm nốt. Lam từ chối.
- Chẳng lẽ chỉ mời em đi ăn như những người bạn cũng không được sao Lam? Giọng nói của Huy như đang đong đầy một nỗi thất vọng tràn trề vì có lẽ với Lam cô thực sự chưa coi anh là bạn, cô xa cách và dường như triệt tiêu đi tất cả những cơ hội và nỗ lực anh đang cố gắng có được.
- Không phải đâu…em…Lam ấp úng không biết trả lời câu hỏi ấy thế nào, vì cô vẫn luôn coi Huy như một người bạn thực sự, một người bạn mà khi ở bên anh cô thấy mình vơi đi rất nhiều sự trống trải đã bao bọc lấy cô từ rất lâu rồi.
- Thế sao em lại đối xử với anh như thế, chẳng lẽ anh không đáng trở thành một người bạn của em sao, anh không thể là người mà em có thể chia sẻ sao? Giọng của Huy giờ đây không còn như trước, nó thể hiện cảm xúc của anh rõ rệt như thể anh đang là một người thừa đứng bên ngoài cuộc sống của Lam.
- Anh đừng nói như thế, em luôn coi anh là bạn theo đúng nghĩa, nhưng anh biết đấy chúng ta chưa đủ để hiểu hết về nhau anh à, anh chưa thể hiểu hết em được…
- Để hiểu hết một người có khi cần cả một đời em à, chỉ có điều người ta muốn hiểu và chia sẻ cho nhau hay không, đó mới quan trọng. Nếu em cảm thấy anh can thiệp vào cuộc sống của em quá nhiều, anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa Lam à, còn nếu như một ngày nào đó em cần đến anh như một bờ vai chia sẻ, anh sẵn sàng đón nhận niềm tin của em và coi đó là thứ quí giá nhất mà anh có được. Thôi em nghỉ ngơi đi, cũng đừng làm việc quá sức mình nhé. Anh về đây, chào em.
Thực sự hành động mạnh mẽ và dứt khoát vừa rồi của Huy khiến Lam bất ngờ và chưa thể nói lên bất cứ điều gì cả, Huy thương cô và muốn chia sẻ tất cả cùng Lam và đúng là Lam đang quá lạnh lùng với anh, cô đang đốt cháy những hy vọng của anh một cách phũ phàng. Nhưng cũng phải hiểu cho Lam với cô không ai có thể thay thế được Minh- người con trai duy nhất trong lòng cô trước đây và bây giờ vẫn thế, mỗi lần gặp Huy cô lại cảm thấy mình như thể có lỗi rất nhiều với Minh, và xung quanh Lam đang có một sợi dây vô hình trói buộc cô vào trong cái giới hạn đó.
Huy ra về mà lòng buồn rười rượi, anh không buồn nhiều vì cách đối xử lạnh lùng của Lam, mà là vì Lam chưa hiểu những tình cảm chân thành anh dành cho cô. Mọi nỗ lực sẽ chỉ là vô nghĩa nếu như Lam không có niềm tin nơi anh, không cho anh một cơ hội để trải lòng mình. Lần này anh lên đây chỉ được hai ngày, khoảng cách không gian và thời gian đã có thể là một trở ngại nhưng khoảng cách lòng người còn lớn lao hơn nhiều. Ngồi trong quán café, Huy nhìn ra bầu không gian yên tĩnh trước mặt, nơi đây có khoảng lặng nào dành cho anh chăng? Huy tự nhủ, một bản nhạc buồn vang lên nhẹ nhàng đúng như tiếng lòng anh lúc này.
“Người ra đi để sầu úa lên trăng vàng, để sông chết trên đời vắng, lệ chia ly nàng còn thắm đôi vai này tạ từ, mà nụ hôn của đêm cuối vẫn còn tha thiết, em hỡi mình đã không chung tình duyên xa rồi, ta hờn trách nhau chi cho lòng nghẹn ngào chua xót, thôi mình xóa cho nhau niềm đau cơn hận, để thuyền lòng nhẹ sang ngang…”
Tối hôm ấy Lam không ngủ được, trong lòng cô trĩu nặng một nỗi niềm khó tả, cô nghĩ về Huy, hành động của Lam với anh như thế không phải là trái tim Lam cũng như thế, chỉ vì cô không thể làm khác được, Lam không phủ nhận đã lâu lắm rồi Huy là người đàn ông đầu tiên mà cô cảm thấy ấm lòng khi ở bên kể từ khi Minh mất. Trong tận đáy lòng mình cô không hề muốn Huy phải buồn khổ vì cô. Sáng hôm sau Lam đến nhà Thục Linh, cô bấm chuông và Linh ra mở cửa:
- Hôm nay lạ nha, mới sáng sớm đã tới nhà tui rồi. Linh vui vẻ nói đùa.
- Sớm gì nữa, cũng 9h rồi đấy chứ. Lam vừa cười vừa nói.
- Vào nhà đi Lam. Linh nhanh nhẩu mời Lam vào nhà.
- Anh Huy không có nhà à Linh. Lam hỏi nhỏ.
- Sao hôm nay quan tâm ông anh tui dữ vậy, Lam làm gì để ông buồn, dạo này hay ra quán café một mình, trông có vẻ buồn, tui biết thế nên cũng không dám làm phiền anh. Linh đáp.
Lam chỉ im lặng, bỗng cô thấy mình có lỗi với cả Huy, đáng lẽ ra cô không nên đối xử với anh quá khắt khe như thế, bởi trong lòng cô đôi lúc có anh chia sẻ bên cạnh điều đó cũng làm Lam nhẹ đi gánh nặng cuộc sống hơn. Hôm nay Lam ăn cơm ở nhà Linh, cô muốn ở chơi lâu hơn cũng có thể là chờ Huy về nhưng tiếc là Huy không về ăn trưa, có lẽ anh buồn nên đi đây đó cho khuây khỏa. Ngồi chơi thêm một lúc với Linh, Lam chạy xe đạp về nhà, sáng nay khi Lam ra khỏi nhà trời còn đầy nắng ấm, vậy mà xế trưa mây xám đã phủ kín một khoảng trời, hôm nay Lam không mang áo mưa. Những cơn mưa phùn thường đến và đi một cách đột ngột, cũng như hạnh phúc đối với Lam trong cuộc sống, vừa xa vừa gần nhưng cô chưa thể nào với tới được. Từng giọt mưa cuối mùa xuyên qua lớp áo mỏng manh và thấm dần vào cơ thể Lam lạnh buốt. Vừa về đến nhà, Lam không ngờ Huy đã chờ cô ở đó, lúc này người Lam đã gần như ướt hết nước mưa, chiếc áo trắng tinh ngấm nước như không thể che đậy được một phần cơ thể của Lam, đôi môi không còn hồng như trước, khuôn mặt có vẻ hơi tím tái vì lạnh, Lam nhìn Huy không nói gì, tay cô run run mở chìa khóa. Huy chạy đến cầm chìa khóa trên tay Lam và mở cửa cho cô. Vào đến nhà, Lam mới hỏi:
- Anh chờ em lâu chưa?
- Anh chờ em từ sáng. Thôi em đi tắm đi kẻo cảm lạnh đấy. Huy nhắc nhở.
- Vâng, vậy anh chờ em một lát.
Nói xong Lam vội vàng lên phòng tắm, một lúc sau Lam đi ra và không quên mang cho Huy một ly trà nóng.
- anh uống trà đi.
- Cám ơn em. Ah lần sau ra khỏi nhà nhớ mang áo mưa nhé, sống một mình em nên biết tự chăm sóc sức khỏe Lam à. Huy ân cần nói với Lam.
- Vâng em biết mà. Lam mỉm cười. Lam cảm thấy Huy đối xử với cô cũng như Minh hồi trước, bỗng nhiên cô cảm thấy Huy thật gần gũi biết mấy.
Nhìn thấy kệ đĩa nhạc của Lam cũng khá nhiều, Huy chợt hỏi:
- Em thích nhạc gì hả Lam?
- Em à, em thích thể loại nhạc trữ tình hay nhạc Trịnh em cũng rất thích.
- Uhm, nhạc trữ tình thường hay nhưng buồn lắm, anh cũng thích nhạc trữ tình nhưng cũng tùy tâm trạng nữa em à, nếu vui anh thích nghe mấy bản rock thấy thoải mái hơn. Huy mỉm cười trả lời.
- Em thì không nghe được nhạc rock, có vẻ không nhẹ nhàng cho lắm, Lam cười tinh nghịch.
- Uhm, hôm nào em cho anh mượn nhạc của em nghe được không?
- Tất nhiên là được mà. Khi nào cần anh cứ đến mượn.
Hai người nói chuyện vui vẻ mà quên mất thời gian cũng đã xế chiều, Huy phải tạm biệt Lam, chiều nay anh phải về lại Sài Gòn. Lam tiễn anh ra cửa, chợt Huy quay lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lam và nói:
- Thực sự xa em anh nhớ em nhiều lắm em biết không, anh rất nhớ em Lam à.
Lam không nói gì chỉ khẽ rút nhẹ bàn tay cô ra khỏi bàn tay anh, dù chỉ là một giây phút thoáng qua nhưng cô cũng cảm nhận được sự ấm áp từ nơi bàn tay anh. Và lúc đó Lam biết từ đâu đó trong tâm trí của Lam hình ảnh Huy đã từ từ in dấu.
Sáng hôm nay thức dậy, Lam cảm thấy trống trải quá, căn nhà dường như yên lặng đến lạ thường, không còn nghe tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ, tiếng gió vi vu của hàng thông trước nhà. Bỗng nhiên Lam nhớ Minh vô cùng, ngay lúc này cô chỉ muốn chạy đến bên anh nhẹ nhàng mà ấm áp. Ngồi trước mộ Minh, đặt lên bia đá đóa hoa dã quì màu tím biếc, đôi mắt Lam chan chứa một nỗi buồn vô hạn. Trong cô bây giờ là một chuỗi những mâu thuẫn những bi kịch, cô yêu Minh và cô mãi yêu anh, tình yêu đó không bao giờ thay đổi, nhưng nó cũng quá khắc nghiệt cho cuộc sống của cô, cho những ai yêu cô, Lam không phủ nhận mình đã có chút cảm tình với Huy nhưng cô cũng không dám khẳng định mình có thể đến với anh, điều đó sẽ mãi làm trái tim cô quặn thắt khi nghĩ rằng mình đã phản bội lại với tình yêu đẹp nhất của cô và Minh chăng?
Không biết làm gì cho hết những ngày cuối tuần và cho hết nỗi nhớ Lam da diết, Huy ngồi một mình trong quán bar, tiếng nhạc càng lúc càng to khiến anh thấy khó chịu, anh thèm một cảm giác yên bình bên cạnh Lam, ngắm nhìn đôi mắt mùa thu sâu thẳm ấy, ngay lập tức anh chỉ muốn thoát khỏi cái chốn ồn ã nơi thành phố náo nhiệt này để đến với thành phố nhỏ nơi Lam đang sinh sống. Đang vẩn vơ với những ý nghĩ xa xôi, chợt có một bàn tay mềm mại đặt lên vai anh nhẹ nhàng, Huy giật mình quay lại thì ra đó là Thụy Vi.
- Lại là cô à?
- Sao nào, em ở đây không phải tìm anh đâu nhé.
- Tôi không quan tâm. Huy lạnh lùng đáp và hớp một ngụm rượu.
- Hôm nay anh có vẻ buồn em chỉ muốn uống rượu cùng anh thôi mà. Vi nhẹ nhàng đáp lại, vẻ mặt không có hàm ý gì đáng nghi ngờ nên Huy cũng đồng ý để Vi ngồi cùng.
- Thế thì cứ tự nhiên, tôi cũng đang buồn vì uống một mình.
- Cám ơn anh. Vi đáp.
- Công việc anh dạo này thế nào? Vẫn tốt chứ.
- Uhm, vẫn tốt.
- Bên em dạo này tụi Nhật ép giá dữ quá, gia công phần mềm mà chúng nó cứ như gia công cái áo may sẵn vậy. Vi than thở.
- Uhm, kinh tế thị trường mà, phải chịu thôi chứ chúng nó mà buông ra thì mình còn chết trước đúng không. Huy mỉm cười
- Ha ha…vâng đúng thế đấy.
Hai người nói chuyện một hồi cũng là lúc Vi nghiêng ngả vì men rượu, có lẽ cô đã say, dù sao cũng không thể để một cô gái trẻ về nhà một mình trong hơi rượu nồng nặc thế này, Huy dìu Vi ra xe của anh và chở cô về nhà:
- Anh đưa em đi đâu..đấy..em ..em không say..mình uống nữa đi anh..Giọng Vi lè nhè nói.
- Cô say rồi, để tôi đưa cô về. Nói rồi Huy bế Vi lên xe.
Thoáng một lát đã về đến nhà Vi, cô ở một mình trong một căn nhà khá rộng, bố mẹ cô vì chiều con gái nên đã mua cho cô một căn nhà để ở riêng cho thoải mái theo ý của Vi. Cũng chính sự dễ dãi đó của ba mẹ Vi đã tạo nên cá tính khác thường và “ khá thoáng” của cô. Đưa Vi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, chiếc váy ngắn của Vi làm lộ ra đôi chân dài trắng ngần, quả thật Vi cũng là cô gái khá đẹp và quyến rũ theo đúng nghĩa nếu như tính cách của cô đừng theo lối sống gấp kia, thì có lẽ Vi cũng sẽ có thể làm ngả nghiêng những anh chàng như Huy chẳng hạn. Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua đầu Huy, anh liền quay lưng bước ra khỏi phòng, chợt Vi cầm lấy tay anh kéo mạnh xuống giường.
- hãy ở lại bên em một đêm nay thôi anh nhé, em yêu anh mà Huy.
- Thôi nào Vi. Huy cố gắng đẩy Vi ra khỏi người anh nhưng dường như sức mạnh ái tình khiến anh không còn mạnh mẽ như trước nhất là khi trong anh đã chếnh choáng men rượu.
Vi ghì lấy mặt anh hôn lên cơ thể anh, cô không ngần ngại cởi phăng chiếc áo ngoài để lộ ra một cơ thể đầy đặn, hấp dẫn mà không một người đàn ông nào có thể từ chối được, Huy lúc đó dường như không thể kiềm chế được mình, anh cũng hôn lên môi Vi say đắm, áp mặt vào ngực cô nóng bỏng, bàn tay mềm mại của Vi mân mê lên cơ thể anh khiến anh không khỏi giật mình, bỗng anh nhớ đến bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Lam, anh như tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị, Huy kéo mạnh Vi ra khỏi người mình và nói:
- Tôi không làm thế vì tôi không hề yêu cô, xin lỗi. Giọng nói chắc nịch ấy vang lên như dội vào tai Vi đau đớn. Cô hét lên.
- Tại sao chứ, anh dám làm thế với tôi à ? Tôi hận anh, hận anh lắm anh biết không…huh u..huhu..
Huy cũng cảm thấy mình có lỗi với Vi, nhưng anh không thể làm khác được vì anh càng không thể có lỗi với Lam, người con gái mà anh thực sự dành trọn niềm yêu thương. Để mặc Vi nằm trên giường một cách bẽ bàng, Huy nhanh chóng ra khỏi nhà cô và lái xe về nhà, anh không hiểu sao lúc đó mình lại hành động thiếu tự chủ đến thế, may mắn là chưa có chuyện đáng tiếc nào xảy ra cho cả hai, nghĩ đến đây Huy thở phào nhẹ nhõm.
Một mùa hè mới lại bắt đầu, những ánh nắng đầu mùa chưa thể xua tan đi hết luồng không khí se lạnh cuối thu, không khí bây giờ dễ chịu hơn nhiều so với những ngày trước đây, Lam như muốn dành riêng cho mình một góc trời nào đó để có thể thư thái tâm hồn, bước từng bước chậm rãi trên những con phố nhỏ dọc theo đôi bờ sông trong vắt, Lam thả hồn mình theo những đám mây trắng đang trôi lững lờ phía cuối chân trời xa thẳm, cô mong ước một điều kỳ diệu sẽ đến trong mùa hè này, để cô có thể quên đi những phiền muộn, và sự chờ đợi mong manh từ cuộc sống hiện tại. Đi dạo một lát, Lam nhận được điện thoại của Thục Linh:
- Lam đang ở đâu vậy?
- Lam đang đi dạo nè, có chuyện gì mà gọi vậy Linh?
- Hihi, không có gì đâu, Lam rảnh không, ghé qua nhà Linh đi, có chuyện này hay lắm.
- Chuyện gì vậy, nói nghe đi Linh?
- Thôi, qua đi rồi nói, vậy nha, Linh chờ đó.
Nói rồi Linh cúp máy, Lam cũng không biết có chuyện gì nên vội vàng ghé qua nhà Linh. Lam bấm chuông và Linh ra mở cửa, lúc đó mẹ Linh đang ngồi trong nhà.
- Đến rồi à, vào nhà đi Lam. Linh vui vẻ mời Lam vào nhà.
- Con chào bác. Lam lễ phép cúi đầu chào mẹ Linh.
- Uhm, vào nhà chơi đi con, đã ăn gì chưa, lát ở lại ăn cơm với Lam luôn, hôm nay chỉ có hai mẹ con cũng buồn bác trai có việc nên về muộn lắm.
- Dạ, vâng ạ. Lam đáp.
Lam và Linh chơi với nhau từ nhỏ, nên mẹ Linh rất thương Lam, bà hiểu hoàn cảnh của cô, lại sống xa gia đình, nên bà thường dành sự quan tâm đặc biệt tới Lam. Lam vào phòng Thục Linh, cả hai nằm nói chuyện trên giường như hai chị em vậy:
- Hè này đi đâu chơi không Lam? Ở nhà chắc chết vì buồn quá, năm nay tốt nghiệp rồi không còn cơ hội đâu. Linh hỏi.
- Cũng chưa biết đi đâu nè. Lam thở dài.
- Đi với Linh nha, vô Sài Gòn chơi, được không?
- Sài Gòn à, uhm…Lam ngần ngừ suy nghĩ.
- Còn tính toán gì nữa đây, đi với Linh, trong đó có anh Huy rồi, không lo bị bắt cóc đâu mà sợ. Đi nha bà?
- Lam sợ không tiện đâu, hay đi chỗ khác đi.
- Thôi, gì mà không tiện, chỗ người nhà không mà. Đi nha Lam. Linh kéo tay năn nỉ thuyết phục Lam đồng ý với quyết định này, thấy gương mặt bạn đầy hào hứng cho chuyến đi này, Lam không nỡ làm Linh thất vọng và cô đã đồng ý.
Lẽ ra Lam và Linh còn rủ thêm Mĩ Kỳ nhưng Mỹ Kì đã có kế hoạch khác cùng gia đình đi Thái Lan nên không thể tham gia. Sáng nay hai người sẽ khởi hành chuyến đi của mình, Lam có mặt ở nhà Linh rất sớm và hai người gọi taxi ra bến xe, có lẽ chiều tối họ sẽ đến thành phố, nơi hứa hẹn thật nhiều điều bất ngờ đang chờ đón Lam ở phía trước.
Xe chạy băng băng trên con đường dài, thoáng chút chốc hai người đã có mặt tại Sài Gòn, trời bây giờ cũng đã sẩm tối, Linh đã gọi điện trước cho Huy để ra đón cả hai, có lẽ Huy là người hạnh phúc và nôn nóng hơn ai hết khi người mà anh hằng đêm mong nhớ nay lại có mặt giữa thành phố rộng lớn mà anh đang sinh sống. Gặp Thục Linh và Lam, vẻ mặt Huy vui mừng hiện rõ:
- Hai em lên xe đi, chắc đi đường xa mệt lắm hả. Vừa hỏi Huy vừa xách vali cho hai cô gái.
- Không, chỉ hơi mỏi người thôi anh à. Thục Linh trả lời.
- Em mệt lắm không Lam? Huy ân cần hỏi han.
- Dạ không, em không mệt mà. Lam mỉm cười với anh một cách thân thiện.
Đưa Linh và Lam về nhà để nghỉ ngơi, Huy dự tính sẽ đưa hai cô bé đi ăn gì đó cho đỡ mệt sau một ngày đường xa vất vả tại một nhà hàng quen thuộc trong thành phố. Cả ba người ghé vào nhà hàng đặc sản Hương rừng nằm trên đường Hai Bà Trưng ăn tối, hôm nay trông Lam tươi tắn hơn mọi ngày, cô mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt càng tôn lên nước da trắng và khuôn mặt dễ thương của cô, điều đó càng khiến Huy xao xuyến vì vẻ đẹp yêu kiều ấy. Vừa ăn, cả ba người cùng nói chuyện vui vẻ:
- Tuy anh không được nghỉ hè như các em, nhưng sẽ cố gắng dành thật nhiều thời gian để đưa hai cô nàng xinh đẹp đi dạo chơi khắp nơi, chỉ sợ hai em không thiết tha gì nơi phố phường nhộn nhịp này thôi..Nói rồi Huy cười.
- Không có đâu, tụi em đã quyết tâm làm phiền anh tới cùng cho anh sợ tụi em luôn..haha..ha Linh cười khoái chí.
Lam chỉ khẽ cười rồi cô cũng lên tiếng:
- Nói thế thôi, tụi em vô đây chơi vài ngày rồi về thôi, lát nữa ăn xong làm phiền anh giúp tụi em tìm một khách sạn nhỏ trong thành phố, như thế là tiện nhất.
- Sao lại phải ở khách sạn chứ, mình đâu có dư tiền hả Lam, có nhà anh Huy rộng như thế mà có mình anh ở, thêm tụi mình cũng đâu sao, toàn người thân cả mà..Linh nhanh miệng đáp lại ý kiến của Lam.
- Đúng đấy Lam à, nhà anh cũng đâu có ai ngoài anh ra, tụi em cứ coi như ở nhà mình, đừng ngại gì cả. Huy thêm vào.
- Không được đâu anh làm vậy kì lắm, sẽ bất tiện cho anh. Lam từ chối.
- Bất tiện gì chứ em, anh với Linh là chỗ anh em à, em cũng vậy nữa. Huy giải thích.
- Nhưng…Lam chưa nói dứt câu thì Linh đã nhảy vào nói tiếp:
- Nhưng nỗi gì nữa Lam, ở nhà anh Huy thoải mái hơn, với lại anh đi suốt ngày tối mới về mà, ngại gì chứ, tụi mình cũng đi chơi chứ có ở nhà đâu. Thôi không bàn nữa, em đói rồi, cứ thế mà làm nha. Ok, mời mọi người nha tui không khách sáo đâu.. hihi. Nói rồi Linh ăn ngon lành, không biết rằng Lam đang cảm thấy khó xử, nhưng cô không muốn vì chuyện này mà bàn tính nhiều lần, với lại Lam chỉ dự định ở đây vài ngày rồi về lại trên đó, nên cuối cùng cũng đành chấp nhận lời đề nghị của Linh và Huy.
Không khí trở nên không mấy dễ chịu khi đột ngột có sự xuất hiện của Thụy Vi, thấy Huy ngồi cùng hai cô gái trẻ xinh đẹp, Thụy Vi nhanh chân hướng về phía ba người nói với giọng đầy khiêu khích:
- Tôi biết vì sao anh từ chối tôi rồi, bên cạnh anh còn những cô gái trẻ trung xinh đẹp thế này cơ mà, lại nai tơ nữa, dễ “ hảo ngọt” hơn đúng không Huy?
- Sao cô lúc nào cũng xuất hiện không đúng chỗ vậy Vi, xin lỗi phải nói thẳng chỗ này không hề hoan nghênh cô chút nào. Huy thẳng thắn giọng nói đầy sự khó chịu.
- Thế à, khi có người khác thì không hoan nghênh tôi, các cô à, các cô còn trẻ mà dại quá, thật tội nghiệp cho những nạn nhân tiếp theo của a…Vừa nói Thụy Vi vừa cười một cách nham hiểm và khẽ đưa mắt hướng về phía Lam.
- Cô nói cái gì vậy Vi? Giọng Huy gay gắt hơn nhưng anh không thể làm gì được để kìm chế những gì Vi đang nói.
Không chịu nổi sự vô duyên thái quá của cô gái lạ mặt kia, Thục Linh lên tiếng:
- cô là ai vậy, tôi tưởng con gái thành phố thì ít ra cũng phải khác chứ, xinh thì có xinh đấy nhưng bất lịch sự quá ! Linh vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
- Cô…Vi cảm thấy câu nói của Linh khiến cô không còn lý do gì để ở lại thêm nữa, trước khi đi cô không quên để lại một câu nói dành cho Huy như một sự cảnh báo:
- Anh cứ chờ đấy.
Nói rồi Vi bước đi bên ngoài là một người đàn ông đứng tuổi đang chờ sẵn, có lẽ lại một tình nhân mới của cô. Không gian dường như không còn thoải mái như trước, tuy chưa hiểu cặn kẽ những lời cô gái nói nhưng trong lòng Lam cũng có rất nhiều sự thắc mắc dành cho Huy, chắc chắn Huy phải có mối quan hệ nào đó với cô gái này, tuy chưa đến mức ràng buộc nhưng ắt hẳn đã có nhiều chuyện xảy ra với hai người, một buổi tối tại Sài Gòn có lẽ đã diễn ra không hoàn hảo như mong muốn của mọi người. Thục Linh đành lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí căng thẳng đó:
- thôi nào ăn đi chứ, đừng làm mất vui vì những chuyện không đâu, em ghét nhất điều đó đấy, đời này thiếu gì những kẻ gắp lửa bỏ tay người, không ăn được thì đạp đổ, chỉ tại ông anh em hấp dẫn quá, đúng không nào? Haha..nói rồi Linh cười giòn tan, khiến mọi người phần nào lấy lại được tâm lý ban đầu.
Ăn xong Huy dẫn hai cô gái đi dạo mát và ăn kem cho dịu đi phần nào cái nóng oi nồng và không khí ngột ngạt ở thành phố, ở đây chỗ nào cũng lung linh những ánh đèn neon quảng cáo, khắp nơi là những khu nhà hàng sang trọng hay những quán café mọc lên như nấm để đáp ứng nhu cầu cho cư dân thành phố. Lam hơi choáng ngợp trước sự thay đổi đó, cô nhận xét:
- Ở đây ồn ào anh nhì, lúc nào em cũng thấy đông đúc hết không như trên chỗ em.
- Uhm, cuộc sống ở đây đã tạo nên phong cách sống của người Sài Gòn, lúc nào cũng hối hả và công nghiệp hóa. Đôi lúc nó làm người ta chạy theo một cách một mỏi, muốn ngừng lại cũng không được. Huy đáp.
- Nhưng thế mới phát triển chứ anh, suốt ngày chỉ ở vùng cao nguyên, hằng ngày ngồi ngắm mưa rơi cũng chả vui vẻ gì. Thục Linh góp ý.
- Vậy mai mốt tốt nghiệp rồi Linh vào đây lập nghiệp luôn đi…Lam tiếp lời.
- Uhm cũng đang tính thế mà..hihi.Linh trả lời, trên môi là nụ cười xinh xắn.
- bỏ người ta ở lại một mình, thế mà kêu là bạn tốt, ghét quá..Lam nói giọng giận dỗi.
- Thì hai người cùng vào đây đi, không ai bỏ ai cả. Huy thêm vào.
- Uhm được đấy, haha.. Linh tỏ vẻ hưởng ứng.
Vài ngày ở thành phố trôi qua, hai cô gái cũng đã đi thăm thú khá nhiều nơi, không gian mới dường như làm cho Lam phần nào khép lại đôi chút được sự buồn phiền của cô, Lam lúc này trông trẻ trung và xinh xắn hơn, buổi tối là lúc Huy dành thời gian đưa hai người đi chơi vì ban ngày anh phải đảm trách khá nhiều việc tại công ty. Những ngày ở đây, Lam phần nào hiểu được tính cách của Huy, anh là một người có trách nhiệm đối với công việc và rất nhiệt tình trong cuộc sống, tuy bận rộn nhưng Huy không bao giờ từ bỏ thói quen rèn luyện sức khỏe, mỗi buổi sáng anh cùng Lam chạy bộ và hít thở không khí trong lành tại công viên gần đó, chính điều ấy giúp anh giảm bớt được áp lực công việc, và theo kịp nhịp độ của cuộc sống nơi đây. Đã lâu lắm rồi Lam mới cảm thấy dường như có một luồng gió mới đang thổi vào cuộc sống của cô, nhẹ nhàng và êm dịu, phải chăng hình ảnh của Huy có lẽ càng ngày càng rõ nét hơn trong tâm trí của Lam? Và tình cảm ấy đang ngày một lớn hơn giữa hai người…
Hôm nay là cuối tuần, Linh xin phép anh họ để đến thăm một người bạn cũ của cô, chỉ còn một mình Lam ở nhà, có lẽ chiều nay Huy mới về, Lam không thích ra ngoài ăn vì cô không muốn đi một mình ra khỏi nhà, tính của Lam có vẻ hơi nhút nhát và một phần cũng do Huy và Linh dặn dò. Lam tự đi chợ và về nhà làm những món ăn mà cô thích, vừa nấu cơm, Lam vừa mở đĩa nhạc Trịnh Công Sơn của Huy mà cô tìm thấy trong tủ, vừa nghe vừa hát theo, trông cô lúc này mới xinh xắn và tươi vui biết mấy, cô ngân nga:
- Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt, trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt, rọi suốt trăm năm một cõi đi về…la la la là là lá la la…
Cô không biết rằng từ nãy đến giờ Huy đã và đang nhìn ngắm dáng vẻ đáng yêu ấy của cô, anh ước ao giá như giây phút này sẽ mãi không bao giờ qua đi, để anh mãi được trông thấy cô với nụ cười tươi trẻ, hồn nhiên ấy. Bất chợt Lam quay ra ngoài, cô giật mình khi trông thấy Huy đang dựa vai vào tường và mỉm cười nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương:
- Ơ, anh về bao giờ thế, sao không nói trước cho em biết ? Lam hỏi
- Báo trước không hay, với lại anh muốn ăn cơm em nấu mà. Huy cười vui vẻ.
- Em đâu nấu cho anh đâu, ai biểu không nói trước làm chi…Giọng Lam có chút gì đó kiêu kì nhưng dễ thương vô cùng.
- Không có thì anh ngồi nhìn em ăn cũng được mà. Huy đáp.
Nghe vậy Lam khẽ cười, lúc đó Lam thấy Huy thật vui tính và đáng yêu hơn cô nghĩ.
- Thôi anh rửa mặt đi em nấu cũng sắp xong rồi nè. Lam nói.
- Cám ơn em nhiều lắm, hôm nay anh phải ăn hết nồi cơm của em luôn, haha. Huy cười rồi chạy lên phòng trên thay quần áo và rửa mặt. Trông lúc này nhìn hai người như một cặp vợ chồng hạnh phúc. Lam dọn cơm cũng là lúc Huy xuống dưới nhà, mùi thức ăn thơm phức như khiêu khích cái bao tử đang rỗng tuyếch của anh:
- Ôi thơm quá đi mất, em nấu món gì đấy? Huy hào hứng hỏi
- Khổ qua nhồi thịt và cá bống kho. Em nấu cũng bình thường thôi, không ngon như anh nghĩ đâu, ăn xong đừng thất vọng nha. Lam mỉm cười.
- Còn lâu, không ngon anh cũng sẽ ăn hết mà. Hihi.Ước gì ngày nào về anh cũng được em nấu cơm thế này, chắc lúc đó anh sẽ không bao giờ biết đến cơm bụi nữa.
Lam im lặng, cô xới cơm cho anh, thoáng một lúc mà Huy đã ăn hết, như thể hôm nay là bữa cơm anh cảm thấy ngon miệng nhất từ trước tới giờ. Ăn xong Huy cùng Lam dọn dẹp chén bát, lúc này anh như một người đàn ông của gia đình thực thụ, không còn sự lạnh lùng hào hoa như trước đây, Lam cảm thấy trong lòng ấm áp và trong cô có một niềm vui nho nhỏ nào đó không thể nói ra được.
- Thôi anh đi nghỉ đi, cuối tuần nên nghỉ ngơi cho khỏe, em cũng lên phòng đây!
Nói xong Lam bước lên cầu thang, Huy vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và nói:
- Cám ơn em, hôm nay sẽ là bữa cơm ngon nhất của anh đấy.
- Có gì đâu anh, rồi Lam nhẹ nhàng rút tay ta khỏi bàn tay Huy ấm áp cô chạy lên phòng, không hiểu sao lúc này Lam thấy tim mình đập mạnh, cô cảm thấy lúng túng trước những cảm xúc lạ lùng ấy, trước đây điều đó chỉ xảy ra với Minh mà thôi, cô không tin vào sự thật, một sự thật của hiện tại, có lẽ cô cũng đã thích Huy rồi chăng?
Lam không tài nào ngủ được, nhắm mắt vào cô chỉ nhìn thấy hình ảnh của Huy và Minh đan xen không dứt, cô yêu Minh và không muốn có lỗi với anh, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng tình cảm mà cô đang dành cho Huy là sự thật, giờ đây cô phải làm sao, sống mãi trong quá khứ với một tình yêu tuyệt vời hay chấp nhận hiện tại đây? Tất cả điều đó làm Lam thấy mệt mỏi quá, cô ôm gối khóc thật nhiều, Huy nhẹ nhàng đến bên Lam, anh ân cần nâng nhẹ khuôn mặt cô, lau khô những giọt nước mắt, lúc này Lam như tìm được một bờ vai để sẻ chia, cô gục vào anh thút thít như một đứa trẻ lên ba, Huy dỗ dành:
- Em cứ khóc đi cho nhẹ lòng, anh hiểu em mà, anh biết em đang rất khó xử, nhưng em hãy tin ở anh, vì tình yêu anh dành cho em là sự thật, điều đó không có gì có thể che khuất được…
- Nhưng anh ơi, em không thể, em có lỗi với anh Minh..huhu…em..huhu
- Em không có lỗi gì hết, chỉ có điều là em đang không muốn chấp nhận thực tại, cuộc sống của em bị trói buộc trong quá khứ quá nhiều và giờ đây em đang muốn thoát khỏi điều đó.
- Không phải, em vẫn yêu Minh và sẽ mãi yêu anh ấy, còn anh chỉ là một người bạn mãi vẫn chỉ là bạn thôi, anh hiểu không…thôi em muốn một mình anh đi ra đi.
Huy cảm thấy như có một gáo nước lạnh tạt vào mặt anh, anh đau đớn khi nghe thấy những lời nói đó từ Lam, chả lẽ đến giờ này Lam vẫn không cảm nhận được gì trong sâu thẳm trái tim anh sao. Anh vẫn chấp nhận hình ảnh của Minh trong cô vì anh tôn trọng quá khứ của cô nhưng sao Lam vẫn cứ phũ phàng và lạnh lùng với anh đến thế.
Huy nói:
- Nếu em cứ mãi sống với quá khứ cùng đau khổ và dằn vặt thì anh nghĩ Minh cũng sẽ không hạnh phúc gì khi thấy em như vậy, yêu một người không chỉ mong muốn được sống mãi bên cạnh người đó, mà luôn muốn người đó được hạnh phúc dù không còn cơ hội ở bên cạnh họ nữa, tình yêu không khắc nghiệt như những gì em nghĩ đâu Lam à. Cho dù em không chấp nhận tình cảm của anh, anh sẽ vẫn hạnh phúc nếu thấy em hạnh phúc và đó là sự thật.
Nói xong Huy bước ra khỏi căn phòng trong lòng anh như quặn thắt, anh không muốn nhìn thấy Lam thế này chút nào cả, giá như lúc nào Lam cũng vui tươi hồn nhiên như lúc trưa nay thì hạnh phúc biết bao. Từng giọt nước mắt của cô làm trái tim anh xót xa biết chừng nào.
Trời đã xế chiều, Huy nhận được điện thoại của Linh báo là cô sẽ ở lại nhà người bạn tối nay, mai sẽ về lại. Vậy là một buổi tối lại chỉ có hai người, Huy không muốn vào phòng vì sợ làm phiền Lam, anh đang ngồi trong phòng khách, tựa đầu vào ghế sofa, ánh mắt của anh buồn rười rượi, bỗng nhiên một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, Huy giật mình quay lại, trước mặt anh là Lam, đôi mắt tuy trĩu nặng nhưng khuôn mặt Lam lúc này khác trước, cô nhìn anh với anh mắt thân thương, trìu mến hơn trước. Huy liền hỏi:
- Em có mệt lắm không, ngồi xuống đây đi em.
Huy kéo tay Lam ngồi xuống bên cạnh anh và nói:
- Linh gọi điện tối nay không về em à, chắc lại đi đâu với bạn không về kịp. Lát nữa anh đưa em đi ăn gì nhé, chắc em cũng đói rồi.
- Sao Linh lại không về à, thế thì bất tiện quá, có lẽ mai em cũng về trên đó thôi, làm phiền anh vậy là đủ rồi, mai em sẽ về sớm có gì Linh về sau cũng được.
- Sao vậy em, em mới ở chưa đầy một tuần mà.
- Thôi, như vậy cũng đủ rồi anh à.
Lam thay quần áo và hai người cùng đi ăn, tối nay Huy chở Lam đi chơi thật nhiều nơi, sau đó Huy dẫn Lam vào khu giải trí, không khí ở đây thật náo nhiệt, rất nhiều trò chơi, Lam thấy Huy bỏ vài đồng xu vào một trò chơi phía đằng kia, anh nắm tay cô kéo lại, tiếng nhạc ồn ào khiến anh phải nói to hơn vào tai Lam:
- Đây là trò đập búa tạ, em hãy dùng hết sức đập mạnh vào đây nhé, cứ coi đó là những gì em cần phải loại bỏ khỏi suy nghĩ của mình, nào đập đi em.
Lam ấp úng:
- Thôi em không làm đâu, em..
- Thôi nào ,cố lên em, sẽ thấy thú vị mà, nhìn anh này.
Nói xong Huy cố sức đập thật mạnh, điểm trên bảng điện tử nhảy vùn vụt, Lam nhìn thấy tỏ vẻ thích thú:
- Anh khỏe thật đấy, điểm cao quá, tới lượt em nào.
Rồi cô cố hết sức đập mạnh vào điểm rơi của búa, Lam cảm tưởng như phần nào trút bớt được gánh nặng trên vai vậy, hai người thay nhau đập búa, rồi nhảy sang trò đua xe, bắn súng … không gian như thêm tươi mới hơn khi hòa lẫn vào tiếng cười giòn tan của cả hai người.
Đến khi về nhà, kim đồng hồ lúc này đã chỉ 11h đúng, Lam cảm thấy chưa bao giờ cô vui đến vậy từ sau khi Minh mất, cuộc sống của cô dần thay đổi khi có sự xuất hiện của Huy, mới mẻ hơn và tràn ngập tiếng cười, sự mạnh mẽ của anh đã làm át đi sự sầu muộn trong cách sống yếu đuối của cô. Hai người dường như đã thấm mệt, Lam lên phòng tắm rồi chuẩn bị quần áo để ngày mai về Đà Lạt, Huy khẽ mở cửa phòng Lam, anh hỏi nhỏ:
- Em chưa đi ngủ à?
- Em sắp đồ đạc cho ngày mai, rồi sẽ đi ngủ, anh ngủ đi nhé, chúc anh ngủ ngon. À, cám ơn anh về buổi tối hôm nay, rất lâu rồi em chưa bao giò vui như vậy.
Nói xong, cô quay lưng xếp nốt quần áo, Lam chợt giật mình khi Huy nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, hôn lên tóc cô và nói:
- Anh yêu em Lam à.
Lam chưa kịp phản ứng, Huy đã hôn lên môi cô nồng nàn, nụ hôn say đắm đó tưởng chừng như không bao giờ dứt, Lúc đó Lam cảm thấy trái tim cô như loạn nhịp, hơi thở dường như gấp gáp đến lạ thường, cô khẽ nói:
- Thôi nào Huy, buông em ra…anh..
Dường như Huy không nghe thấy những lời nói đó, anh hôn lên bờ vai nhỏ nhắn, kéo nhẹ xuống chiếc dây áo mỏng manh như hờ hững trên vai Lam để lộ ra nét ngọc ngà quí giá trên cơ thể cô, lúc này Lam đẹp đến lạ. Anh kéo Lam ngã xuống giường, ngực anh áp vào ngực cô, như hai trái tim đang cùng một nhịp đập. Sự va chạm giữa hai cơ thể khiến Lam giật mình, cô dùng hết sức đẩy Huy ra khỏi người mình và nói:
- Em xin anh đấy, em không thể. Giọng Lam như run lên.
Huy vội vàng buông cô ra, giọng anh rối rít:
- anh xin lỗi, anh đã không kiềm chế được, anh..
- thôi anh ra khỏi đây đi. Rồi Lam quay mặt đi, dường như cô đã khóc, có lẽ Lam hơi bất ngờ trước sự vội vàng của Huy.
Huy bước ra khỏi phòng, anh tự trách mình vì sự vội vàng đó, cũng chỉ vì anh quá yêu Lam.
Ánh nắng đã tràn ngập căn phòng, một buổi sáng nữa lại bắt đầu ngày mới, tiếng chuông điện thoại của Linh làm anh thức giấc.
- Anh Huy à, sao anh không giữ Lam ở lại, Lam về sáng nay rồi.
Không kịp trả lời Linh,anh sực nhớ ra nên chạy vội lên phòng Lam, căn phòng im lặng, Lam đã đi từ sáng sớm, trên bàn cô để lại một bức thư cho Huy:
“ Anh Huy,
Có lẽ thời gian vừa qua là những giây phút em hạnh phúc, đã từ lâu lắm rồi em mới có cảm giác như thế, điều đó có lẽ đến từ anh,em cám ơn anh nhiều lắm. Em biết tình cảm anh dành cho em là sự thật, và đó là thực tại của em. Nhưng anh hãy hiểu cho em, một tình yêu thực sự không thể khép lại một cách nhanh chóng đến thế, cũng như để có một tình yêu mới có lẽ cần rất nhiều thời gian anh à, thôi tạm biệt anh, cầu chúc những điều tốt lành sẽ đến với anh mỗi ngày..
Phương Lam”
Huy nhìn ra ngoài cửa sổ, khí trời đã chuyển mùa thực sự, bầu trời cao rộng và trong xanh quá, có lẽ giờ đây điều mà anh mong ước nhất là được chạy đến bên Lam thật nhanh, thật nhanh…
Tin liên quan
Chị đã đọc suốt cả ngày nay những khi rỗi mà vẫn chưa xong, một câu chuyện tình cảm động và thật là hay, chi đang in ra để về đọc tiếp nè :lol:
Trả lờiXóahi, truyện hay phải không chị? Em cũng định viết 1 truyện nhưng nhiều việc quá nên chưa viết được gì cả
Trả lờiXóa